nguồn: nytimes
biên dịch: nguyễn quỳnh anh
Trong cuốn hồi ký "Pets and the City" (Thú cưng và Phố thị), tác giả Amy Attas hồi tưởng lại ba thập kỷ chăm sóc động vật (và cả con người) ngay tại nhà họ.
Bức ảnh có hình Amy Attas, bác sĩ thú y, đang bế chú chó nhỏ màu đen, trong trang phục sơ mi ngắn tay màu trắng, đeo ống nghe quanh cổ, mái tóc muối tiêu buông xõa ngang vai.
"Khi những đứa trẻ khác chơi với búp bê, tôi lại chơi bác sĩ thú y," Amy Attas kể lại. "Thời thế hồi ấy khác lắm, bác sĩ nhi khoa của tôi thực sự tặng cho tôi ống tiêm y tế đã qua sử dụng, tôi gắn kim dài vào, đổ đầy nước rồi tiêm cho thú nhồi bông của tôi."
Nếu bạn từng cố gắng nhét con thú đang gào rít, cào cấu, giãy giụa và tè dầm lung tung vào túi đựng mèo, bạn sẽ đánh giá cao cách bác sĩ Amy Attas hành nghề thú y: đến tận nhà khám bệnh.
Attas chứng kiến đủ mọi điều, từ những căn hộ penthouse sang trọng đến những ngôi nhà tác giả miêu tả trong cuốn hồi ký mới, "Pets and the City", là "bẩn thỉu đến mức chỉ hít thở không khí ở đấy cũng làm tôi sợ chết khiết." Tác giả từng chụp X-quang cho chú chó terrier nuốt phải nhẫn sapphire. Điều trị cho chú lợn bụng phệ của một nhà sản xuất phim khiêu dâm. Billy Joel rất biết ơn tác giả đến chăm sóc chú chó pug ba chân màu đen của ông; Cher thì không vui cho lắm, sau khi chú chó cứu hộ của cô được chẩn đoán mắc bệnh ghẻ sarcoptic, căn bệnh này có thể lây sang người. Attas viết, "Cher tung áo choàng tắm để lộ toàn bộ thân hình tuyệt vời của mình," và hỏi, "vết phát ban trên người có giống như thế này không?"
Phần lớn bệnh nhân của Attas — "bệnh nhân của tôi là chó và mèo; khách hàng của tôi là con người" — thuộc sở hữu của những người bình thường.
"Cho dù tôi có cắt móng chân cho mèo của tỷ phú hay trò chuyện với người gác cửa tòa nhà về chứng khập khiễng con chó nhà ông ấy mắc phải, tôi đều đối xử với mọi khách hàng như nhau, bởi vì ai cũng đều yêu thương thú cưng của họ hết lòng," tác giả viết. "Tình yêu không phân biệt địa vị xã hội hay tài khoản ngân hàng."
Tháng trước, Attas trò chuyện với tờ The New York Times về công việc, cuốn hồi ký và những điều tác giả mong muốn nhiều người biết hơn về việc sống chung với những người bạn (hầu hết là) bốn chân. Cuộc trò chuyện được biên tập cho ngắn gọn và rõ ràng.
Trước tiên, vì sao không có nhiều bác sĩ thú y đến khám bệnh tại gia?
Khám chữa bệnh tại nhà khó khăn hơn nhiều so với làm việc trong bệnh viện. Tôi thường xuyên mất 10 tiếng mỗi ngày ngồi trên ghế sau xe hơi. Tôi ăn sáng và ăn trưa ở đó luôn. Bạn phải lên kế hoạch các điểm dừng vệ sinh. Tuy vậy, bệnh nhân của tôi thì thấy thoải mái hơn khi được ở nhà.
Với lịch trình dày đặc như vậy — lên đến 12 cuộc gọi khám mỗi ngày — điều gì khiến bà quyết định viết sách?
Tôi nhận ra mỗi ngày về nhà, tôi đều nói với chồng mình, "Anh sẽ không tin nổi chuyện xảy ra hôm nay đâu", điều đó cho thấy trải nghiệm của tôi khác biệt so với bác sĩ thú y khác.
Khi nhìn lại sự nghiệp, ký ức đầu tiên hiện lên trong tâm trí bà là gì?
Một vị khách hàng mới có chú chó già và muốn lên kế hoạch kiểm tra định kỳ để theo dõi sức khỏe cho nó. Khi tôi bấm chuông cửa, tôi không nghe thấy tiếng chó sủa, điều này rất bất thường. Sau đó, cửa mở ra và không có ai ở đó. Cảm giác hơi rùng rợn. Tôi thấy bệnh nhân của mình tự mở cửa nhờ cái ròng rọc trong miệng. Từ phòng bên kia, tôi nghe thấy tiếng ai đó vọng ra, "Tôi ở đây! Butter sẽ dẫn cô vào."
Khách hàng của tôi mắc căn bệnh khiến cơ thể suy yếu. Khi tôi gặp cô ấy, cô đã bị liệt hai chân; cuối cùng sau này bị liệt cả tứ chi. Butter là chó hỗ trợ của người chủ. Tôi hoàn thành việc kiểm tra, và người chủ ra lệnh cho Butter mang đến túi xách cho mình. Cô chó này có vốn từ vựng hơn 100 từ, có khả năng một mình nó làm nhiệm vụ chăm sóc cho chủ nhân vài giờ trong ngày để cô ấy có thể duy trì sự độc lập.
Joan Rivers giúp bà xây dựng sự nghiệp như thế nào?
Tôi từng làm việc tại một bệnh viện thú y và Joan là khách hàng VIP. Một ngày nọ, bà ấy đến tiêm phòng cho chó và ông chủ tôi nói, "Quý bà Rivers, không cần chờ đợi. Tôi có thể tiếp bà ngay bây giờ." Và bà ấy nói, "Không sao đâu, tôi muốn đợi Amy." Cô nhân viên lễ tân chứng kiến ông chủ tôi tức đến xì khói.
Rốt cuộc khi ông ấy sa thải tôi, Joan gọi tôi và nói, "Có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi bà ấy muốn tôi kể vắn tắt cho nhanh hay kể chi tiết, thế là bà ấy đáp, "Tôi muốn biết mọi chi tiết và tôi sẽ đảm bảo tất cả mọi người ở Khu Upper East vùng Manhattan đều biết mọi chi tiết."
Khách hàng nên mong đợi điều gì ở động vật giải cứu?
Đầu tiên, tôi khuyên bạn nên kiên nhẫn. Giống như khi người ta nói "Tôi nghĩ mình muốn có con", họ không thể có con ngay ngày hôm sau. Thứ hai, bạn muốn gì ở thú cưng? Bạn muốn bạn đồng hành cùng tập chạy hay cùng nằm trên ghế sofa? Thứ ba, bạn có bao nhiêu thời gian và tiền bạc? Bạn có muốn thú cưng lông dài bạn phải chải chuốt hằng ngày không? Đây là những điều mọi người thường không nghĩ đến khi nhìn thấy chú chó con dễ thương. Cuối cùng, bạn cần có cảm giác gắn kết với con vật này. Nếu không, tìm thú cưng khác cũng không sao.
Từng chứng kiến tận mắt những nỗi đau khổ rất lớn. Làm thế nào bà có thể vượt qua về mặt cá nhân?
Khi còn là bác sĩ thú y trẻ, tôi được gọi đến tiêm thuốc an tử cho một thú cưng tôi chưa từng gặp trước đây. Gia đình nói với nó họ yêu thương nó biết bao, nó quan trọng đến thế nào, họ sẽ nhớ nó nhiều ra sao. Họ khiến tôi rơi nước mắt vì họ nói đúng những gì tôi sẽ nói với thú cưng của mình. Khi tôi hoàn thành, một bác sĩ lớn tuổi hơn nói, "Tôi đảm bảo cô sẽ vượt qua được chuyện này." Tôi tự nhủ, "Ngày nào tôi vượt qua chuyện này, thì tôi không nên theo nghề này nữa."
Vì sao mối quan hệ của chúng ta với động vật lại quan trọng đến vậy?
Thú cưng có khả năng tuyệt vời giúp chúng ta bình tĩnh. Trở về nhà sau một ngày căng thẳng và được một sinh vật nhỏ bé yêu thương bạn vô điều kiện chào đón — điều này khiến bạn cảm thấy khá hơn nhiều. Động vật chấp nhận chính con người chúng ta.
_____
Elisabeth Egan is a writer and editor at the Times Book Review. She has worked in the world of publishing for 30 years.
From The New York Times:
This Veterinarian Makes House — and Penthouse — Calls
In her memoir, “Pets and the City,” Amy Attas reflects on three decades of caring for animals (and, by extension, humans) right in their own homes.
https://www.nytimes.com/2024/06/19/books/pets-and-the-city-amy-attas.html
No comments:
Post a Comment