nguồn: nytimes
biên dịch: takya đỗ
Một vụ án hình sự đích thực chỉ có thể xảy ra ở Florida là tâm điểm cuốn sách “Guilty Creatures” (“Những sinh vật tội lỗi”) của Mikita Brottman.
Denise Williams, trong ảnh này chụp tại phiên tòa xử cô ta năm 2019, là người của một gia đình có vẻ hoàn hảo như tranh vẽ trước khi chồng cô ta mất tích một cách đáng ngờ.
Giả sử cuốn “Guilty Creatures” của Mikita Brottman là một tác phẩm hư cấu thì cốt truyện sẽ bị coi là khuôn sáo: một vụ ngoại tình, một thi thể mất tích được cho là đã bị cá sấu ăn thịt, một khoản bảo hiểm nhân thọ trị giá một triệu đô-la đã được chi trả và một góa phụ xinh đẹp nhanh chóng tìm được tình yêu trong vòng tay người bạn thân mới ly hôn của người chồng vừa quá cố.
“Chẳng một ai tin rằng Mike đã chết đuối ở hồ Seminole,” tác giả đồng thời là nhà phân tâm học Brottman khẳng định, trước khi gạt sang một bên thi thể mất tích như phần kém thú vị nhất của câu chuyện này và thay vào đó chuyển sự quan tâm của bà sang khoảng thời gian 17 năm kể từ khi Mike Williams mất tích cho đến khi những kẻ giết anh bị kết án – công lý (phần lớn) đã được thực thi.
Cuốn sách mở đầu bằng những kiểu tóc mái tỉa lô xô và những khẩu súng săn: cuốn kỷ yếu năm 1988 của trường North Florida Christian High, trường tư thục dòng Baptist, “trước đây là một học viện phân biệt chủng tộc và hầu hết toàn học sinh da trắng”. Đây là nơi chúng ta thấy những nhân vật chính thoáng hiện lần đầu – nạn nhân xấu số, “tiền vệ Jerry Michael Williams, luôn được gọi là Mike”; Denise Merrell bạn gái anh ngồi phía trên anh ba hàng ghế; và bên trái anh là “cậu bạn thân chí cốt” Brian Winchester của anh, cùng bạn gái của Brian là Kathy.
“Các cậu trai chơi bóng bầu dục, các cô gái cổ vũ cho họ,” Brottman kể cho chúng ta. Thế giới của họ hạn hẹp như cuốn kỷ yếu, các quy tắc của nó được áp đặt bởi giáo lý nghiêm ngặt của nhà thờ và gia đình bảo thủ của họ. Sau khi tốt nghiệp trung học, cả bốn người đều theo học tại Đại học Bang Florida, sống ở nhà cho đến khi câu chuyện tình yêu là điều tất yếu xảy ra. “Cả hai đôi này kết hôn năm 1994. Lễ cưới ở nhà thờ. Bánh ga-tô và nước chanh.”
Cũng hồi đó, mỗi cặp vợ chồng đã có một đứa con. Và sau đó, ngày 16.12.2000 – kỷ niệm sáu năm ngày cưới – Mike biến mất trong chuyến đi săn vịt trời ở Hồ Seminole. Thoạt đầu, cá sấu bị coi là nghi phạm, hoặc ít nhất bị đổ lỗi cho việc không tìm thấy thi thể.
Tại thời điểm này, câu chuyện quay ngược lại lộ trình, nhằm mục đích phát lộ những sự thật khó coi đằng sau vẻ ngoài ngoan đạo của “vùng ngoại ô của thế hệ đầu tiên, một hệ sinh thái gồm những ngôi nhà xây gạch dưới bóng cây sồi, những ngõ cụt, những xa lộ vành đai, những nhà thờ lớn, trung tâm mua sắm và cửa hàng lớn – sạch sẽ, thịnh vượng, riêng tư, an toàn và khép kín”.
Trên thực tế, sau khi cùng được nuôi dạy theo giáo lý Tin lành Baptist miền Nam, hai cặp vợ chồng trẻ đã buông thả theo kiểu rumspringa[1] của những người theo trào lưu chính thống; “Họ bỏ đi lễ nhà thờ, thử ma túy, lui tới các câu lạc bộ thoát y vũ”. Sau khi uống rượu cả ngày, “Brian sẽ bảo Kathy và Denise cởi quần áo và nô giỡn trong khi anh ta chụp những bức ảnh Polaroids”.
Rốt cuộc, hai người trong số họ – Kathy và Mike – đã thấy quá đủ với chủ nghĩa tự do tương đối này. Một câu trích lời khai trong phiên tòa năm 2018 của Kathy đã nói lên điều đó chính xác nhất: “Mike và tôi đã nói kiểu như, dù thế này là vui vẻ hay gì đi nữa, nhưng chúng ta sắp sửa có con”.
Bước chân vào vụ ngoại tình. Denise và Brian tiếp tục gặp nhau một cách bí mật. “Giống như bọn thiếu niên mới lớn, họ làm việc đó trong ô tô, tìm ra những nơi họ không bị quấy rầy. Trớ trêu thay, bãi đậu xe của nhà thờ lại thuận tiện cho việc đó.”
Brottman cho rằng đức tin của họ đã khiến việc ly hôn không khả thi, nhưng điều này hầu như không thuyết phục; hợp đồng bảo hiểm nhân thọ trị giá triệu đô-la mà Brian đã bán cho người bạn thân nhất của mình vài tháng trước khi anh mất tích dường như là động cơ thuyết phục hơn nhiều.
Brottman xuất sắc khi miêu tả mẹ của nạn nhân, bà Cheryl – bận rộn với việc “điều hành dịch vụ chăm sóc ban ngày, trông nom cháu gái và cho 20 con mèo hoang ăn” – người không chấp nhận việc con trai mình biến mất bị chìm vào quên lãng và được thể hiện là một trong số ít những nhân vật thực sự phức tạp trong cuốn sách này.
Và cách Brottman xử lý thông tin từ các diễn đàn Reddit, Websleuths và những lời bình luận từ các chuyên gia tự phong trên YouTube đã vẽ nên một bức chân dung đặc biệt đáng nguyền rủa của sự sử dụng tội phạm trong văn hóa của chúng ta – mặc dù điểm này lẽ ra đã được khắc họa sắc nét hơn nếu tác giả gán những trích dẫn này vào văn bản thay vì xác định nguồn gốc của chúng trong ghi chú.
Trong những cuốn sách trước đây của Brottman, bà sử dụng các xác chết như thấu kính để phản ánh câu chuyện bao quát hơn: cuốn “An Unexplained Death” (“Cái chết bí ẩn”) khám phá mối liên hệ giữa sự vô hình và tự sát, còn cuốn “Couple Found Slain” (“Tìm thấy một đôi bị giết hại”) tập trung vào thảm họa tại các phòng pháp y tâm thần của nước ta. Trong cả hai cuốn đó, nỗi ám ảnh và sự gần kề của bà với tội phạm chính lái câu chuyện đi – một nạn nhân được tìm thấy trong tòa nhà chung cư Brottman đang ở; bà gặp kẻ sát nhân trong nhóm đọc sách mà bà giám sát tại bệnh viện tâm thần nơi hắn điều trị. Thế nhưng trong “Guilty Creatures”, mức độ của sự ám ảnh cá nhân này không lúc nào được phát huy, ngoại trừ việc sắp xếp bằng chứng theo kiểu bản đồ giết người (việc gần như là tẻ nhạt). Ta chẳng bao giờ thấy rõ vì sao bà lại bị cuốn hút vào tội ác cụ thể này, hoặc bà muốn kể câu chuyện nào bao quát hơn.
Quan hệ đa ái, hôn nhân không hạn chế, ham muốn mở rộng và ly hôn đều là những văn liệu thô bán chạy nhất hiện nay, khiến những cuộc vui tay-tư đầy khiêu dâm kiểu dị-tính-tưởng-tượng-thông-thường cho cảm giác kỳ lạ hơn là dâm ô tục tĩu. Quyền lực của Nhà thờ Baptist hầu như không được xét đến, độc tố của giấc mơ Mỹ chỉ được ám chỉ, sự độc đáo của Florida chỉ được phác họa ngắn gọn.
Trong phần giới thiệu tuyển tập bậc thầy “Killings” (“Những vụ giết chóc”), Calvin Trillin viết: “Những câu chuyện này nhằm nói về cách người Mỹ sống ra sao hơn là về việc một số người trong số họ đã chết như thế nào”. Trạng thái bất ổn của sự gian dâm, trào lưu chính thống và những trò ăn tinh nghịch dại của hình tượng Người đàn ông Florida kỳ quặc là một hứa hẹn về những màn khiêu dâm ướt át; rốt cuộc “những con cá sấu đó đã tạo nên một điểm thắt nút tuyệt vời”. Nhưng, thật đấy, những con bò sát này chỉ đơn giản là để đánh lạc hướng khỏi con quái vật máu lạnh đích thực ở đây, mà bản thân nó có thể là áp lực của sự hoàn hảo.
[1] Rumspringa: nghi thức chuyển tiếp và giai đoạn trưởng thành ở tuổi thiếu niên đối với một số thanh thiếu niên Amish, trong thời gian đó họ ít bị hạn chế hơn về hành vi của mình và không phải tuân theo Ordnung (tiếng Đức: “quy củ”), tức là hệ thống đặc trưng của các chuẩn mực cộng đồng bất thành văn chi phối giáo phái của họ.
By Kelly McMasters
Kelly McMasters is the author of “The Leaving Season.”
GUILTY CREATURES: Sex, God and Murder in Tallahassee, Florida | By Mikita Brottman | Atria/One Signal | 288 pp. | $28.99
Adultery, a Corpse Eaten by Alligators and a $1 Million Insurance Payout
https://www.nytimes.com/2024/07/23/books/review/mikita-brottman-guilty-creatures-sex-god-and-murder-in-tallahassee-florida.html
No comments:
Post a Comment